Thơ: Hien Nguyen Em sẽ về... khóa cửa trái tim yêu Sẽ không nhớ, không hờn, không trách nữa Người em yêu... linh hồn chia đôi nửa Nửa cho đời, nửa dành mảnh trăng rơi. Sẽ không còn... nước mắt đâu anh ơi! Nụ cười xinh trên môi, đang trở lại Khóa cửa trái tim, vùi chôn mãi mãi Để tình mình, lan tỏa khắp muôn nơi. Này người yêu... nửa linh hồn của em ơi! Anh đến bên em, 3 năm trời có lẻ Thơ tình em tuôn... như thác tràn mạnh mẽ Huyết lệ sầu, nhuộm thắm mối tình si. Rồi đến ngày, Ta ngoảnh mặt bước đi Yêu!! Nhưng tình yêu ấy, đã hóa thành bất tử Đôi trái tim, xin hướng về nhân thế Bao kiếp người, còn chìm đắm... thê lương. Anh nắm tay em, chỉ khắp mười phương "Thấy không em... bao cảnh khổ sinh linh..v..v" Rồi khẽ hôn lên vầng trán giận hờn, bướng bỉnh Anh bảo: "Kiếp tha nhân, thân xác chỉ vô thường. Chẳng lẽ nào, mình đến để yêu thương? Chẳng lẽ nào, lời thề em quên mất?" Thôi! Em cần nghe những lời anh rót mật Trò chơi này vất vả lắm anh ơi! Kể từ nay... nước mắt em ...